"Lạy vua Từ Hải, lạy vãi Giác Duyên, lạy tiên Thuý Kiều..."
Này em lần giở cùng anh
Khói hương quyện lẫn trang Kiều lung linh
Bói xem vận số chúng mình
Bói xem thế thái nhân tình ra sao?
Rằng là duyên phận má đào
Rằng đây quẻ bói tài cao, chí bền…
Khấn đi, rồi bốc quẻ lên
Trang Kiều: hạnh phúc, buồn tênh …cả mà!
"Trăm năm trong cõi người ta"
Rủi may âu cũng trời xa xoay vần
Quẻ đầu, mách: chớ phân vân
"Mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười"
Kìa em, sao chúm chím cười
Phải thành tâm chứ, cợt cười nào thiêng!
***
Giả như em có sự buồn
"Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông"
Nầy em, em có chịu không
Anh khấn thay nhé, em xem sao nào:
"Những là rày ước mai ao"
Thấy chưa, tài mệnh dồi dào cả hai!
Cuộc đời nào biết nay mai
Bói đi…Trời chẳng an bài cả đâu!
"Trải qua một cuộc bể dâu"
"Mai sau dù có..." về đâu... Cũng đành!
Em cười thấu đến khuôn xanh:
"Ông trời ổng để dành anh quẻ này"
Còn em, sao run bàn tay?
Lành? Không. Dữ? Chẳng. Ô hay, điều gì?
"Người đâu gặp gỡ làm chi"
Ôi dào, điều ấy lạ gì đâu em!
Sông sâu vẫn chảy êm đềm
Bỗng dưng xót với trăng đêm Kim – Kiều.
***
Thôi em lần giở chi nhiều
Buồn vui còn đọng bao nhiêu nhân tình
Bói rồi... Ngẫm với chuyện mình
Thương nàng Kiều đã lênh đênh kiếp người !
Mặc ai cợt cợt cười cười
Em tôi nước mắt khóc người ngàn xưa
***
Chuyện mình… Bóng đứng ban trưa
Cầm tay em bói tôi chưa chịu rời...
Hà Nội , xuân 1992
Nguồn: http://xuantoan.vnweblogs.com