NGHĨA LỘ CHỜ ANH
Lẽ nào anh không nhớ
Mùa ban hồng rưng rưng
Đường đèo quanh co dốc
Núi cõng chiều trên lưng.
Núi hay là dáng mẹ?
Núi cong vồng thời gian
Núi đang thì con gái
Tay em gầy gió sương.
Trời dội mưa qua đó
Thành phố buồn không anh?
Đại ngàn mênh mông gió
Nõi nhớ về chông chênh.
Chắc là anh sẽ nhớ
Núi bao mùa chờ trông
Hàng Ban hồng vẫy gọi
Bao nhiêu là thanh âm.
Anh lên cùng phố núi
Bồn chồn đôi bàn chân
Ngại gì quanh co dốc
Nghĩa Lộ chiều đợi anh.
Nguyễn Thu Phong